thơ về Trịnh Công Sơn

Tình Nhớ

Có nghe đời nghiêng Bốn mùa thay lá
Một cõi đi về Cỏ xót xa đưa
Còn ai với ai Bên đời hiu quạnh
Như tiếng thở dài Chìm dưới cơn mưa

Em đi bỏ lại con đường Ở trọ
Tôi tìm tôi Cúi xuống thật gần
Tình xót xa vừa Này em có nhớ :
Tuổi đá buồn Du mục Vết lăn trầm

Em đi trong chiều Rừng xưa đã khép
Rơi lệ ru người Lặng lẽ nơi này
Chiếc lá thu phai Bay đi thầm lặng
Xin cho tôi Một ngày như mọi ngày

Như cánh vạc bay Ru đời đi nhé
Níu tay nghìn trùng Em hãy ngủ đi
Như một vết thương Biết đâu nguồn cội
Tưởng rằng đã quên Tình nhớ Ướt mi

Vũ Quyên

Cho Một Người Vừa Nằm Xuống

Như cánh vạc bay tận cuối trời
Ngàn thu cát bụi cũng đành thôi
Tình xa biết có ai còn nhớ
Một cõi đi về bỏ cuộc chơi

Nắng thủy tinh còn vương trong ta
Diễm xưa, tình cũ chẳng phôi pha
Quỳnh hương khoe sắc muôn đời thắm
Tuổi đá buồn thêm nỗi xót xa

Em đứng lên gọi tên bốn mùa
Bên đời hiu quạnh nắng bơ vơ
Lặng lẽ nơi này lời buồn thánh
Yêu dấu tan theo nỗi đợi chờ

Nhìn những mùa thu đi qua nhanh
Hoa vàng mấy độ héo trên cành
Nghe những tàn phai giăng khắp lối
Mưa hồng che lấp nắng mong manh

Ở trọ, cõi này vương vấn chi
Biển nhớ từ đây biết nói gì
Cỏ xót xa đưa về muôn kiếp
Thương tiếc ai mà lệ ướt mi.

Ann Arbor, Đầu Xuân 2004

Nghiêm Xuân Cường

Tiếng Chim Vườn Cũ
Ru Ðời Trăm Năm ….

Tưởng nhớ Trịnh Công Sơn

ai có biết thu về sương khói mỏng
tôi phôi pha nghìn dặm hát phương trời
thương một cánh hạc gầy đêm lạnh lẽo
đất hoang sơ ôm ấp vỗ về ru

thân nhẹ nhàng từ đó như mây
tiếng kèn xanh như một vẫy tay chào
ai ở lại ai đi về cát bụi
trùng dương xa thương nhớ cũng như là …

con chim hót ngọt ngào đôi cánh biếc
đêm phong ba nhiệt đới cuối rừng hoang
đem tiếng hát nuôi cho dòng máu chảy
cho xanh tươi cây lá một phương đời

cho anh em về lại kết vòng tay
những vườn đêm thắp nến đón sao gầy
câu hát cũ rong chơi đời bất tận
mà còn đây một cõi mộng chưa đầy

thôi cát bụi, thôi cũng là cát bụi …
con đường xa xiêu vẹo một thân này
cơn gió thổi buổi chiều đi lặng lẽ
đời bay theo những cánh vạc hao gầy

mai ta lưu lạc xa ngừơi
tiếng chim vườn cũ ru đời trăm năm …

Bách Diệp
9-April-2001
Saudi Arabia
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Khóc Một Người

Anh ngủ say trong bài ca “Tình nhớ “
Anh đã về với cõi mộng bình yên
Anh đi rồi, sỏi đá khóc ưu phiền
Lòng giận dỗi trách hờn, người sám hối
Tên anh đó vẫn muôn đời sáng chói
Trong lòng người “Biển nhớ” sóng cuồng reo
“Cánh vạc bay” cả sông núi nhìn theo
Mây lấp lánh giọt mưa sầu ly biệt
Hạt bụi nào, anh vào đời hoá kiếp
Giữa tim người anh để dấu tình ca
Giữa tim người bao nỗi nhớ thiết tha
Anh bỏ lại, anh tìm về “Cát bụi”
Anh đã nhớ, nhớ lời “Thiên thu gọi”
Anh ra đi cho “Cỏ xót xa đưa”
Ðôi mắt khép như “Rừng xưa đã khép”
Trái tim anh ấp ủ “Ðoá vô thường”
“Sẽ còn ai” nối tiếp khúc yêu thương !
Như anh viết, trong tình ca bất tử
Những lời nhạc, như dòng thơ quyến rũ
Quyện hồn người vạn kiếp vượt thời gian
Anh nằm xuống, trong muôn ngàn tiếc nhớ
“Phúc âm buồn” rạn vỡ mảnh hồn thương
Bầu trời xanh nghi ngút khói trầm hương
Khóc quê mẹ một giòng sông đã mất

Di-Hài
01.04.2001
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Giả Tưởng Về Một Mùa Vong
Hôm nay thức dậy
không còn thấy một người
vó ngựa trên đời
hay dấu chim bay
“. . .
Trịnh Công Sơn

Sụt sùi mưa lệ cổ
trời thâm thấp chiêm bao
lướt qua thềm dung tưởng cánh nhang thắp
gầy ngõ tối
chấm mắt đỏ rưng hội mùa vong
thiên thu sì sụp

Vạn niên dây tranh đàn khơi
tháp cổ rêu muộn phiền
tháng năm hằng hà tráo trưng vết thương vẩy ố
c
khêu đèn tim bấc lụn
sầu ơi sầu đen ngọn gió
bụng mang dạ chửa nứt gò bồi
sốt da bạch đàn
xanh thời xanh nguyệt chiếu
trăng nguyền xanh tóc huyễn xưa
xanh xanh suối đồi điệp trùng
thương một người đã thác ghềnh
thõng tay
mấy thuở dài
về hát nằm khoan hời
hò khoan mắt lệ trùng vong
mùa oan phế .

Hoàng Xuân Sơn
tháng tư hai ngàn lẻ một
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Bụi Phố
Gió ơi gió ơi bay lên
để bụi đường cay lòng mắt” .
. .
Trịnh Công Sơn

Phủi trăng trên áo
bụi đường trên vai bụi phố cũng dường
hanh hao
về đây ghé vội trúc đào
mà lan khóc huệ
ngất vào biển dâu
con thuyền
táng mạng
đêm thâu
bao nhiêu hờn tủi qua cầu
bấy nhiêu
con mắt trưa
dáng nhìn chiều
đường giong ô lý cũng phiêu lạc rồi
sắc huyền một đóa mai côi
buồn chi
rẽ lặng khúc đời
thụy du
RỪNG XƯA ÐÃ KHÉP
lại …………………….từ
trăm năm trừ một tuổi
như lai
còn??

Hoàng Xuân Sơn
12/AVR – 2001
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Chia Tay
…”ngựa buông vó – người đi chùng chân đã bao lần” …
(Trịnh Công Sơn – Dấu Chân Địa Đàng)

Buồn ơi!
hang hốc mắt
chiều
con chim chiền chiện
cánh diều thiên thu
sáng nghe hơi ẩm lên

nằm tan giữa trận
khật khừ thanh xuân
hóa về
muôn điệu phù vân
chút hồn le lói
tà huân
bãi
bờ
khóc mắt ai
thuở đợi chờ
còn yêu dấu gọi
tình thơ ánh hồng
lên
vời lên nữa
không trung
cho quỳnh hương
giữa mịt mùng
sa di
cuối cùng
buồn ở lâm ly
xuôi tay
rùng rợn
phân
kỳ
liệt
oanh.

Hoàng Xuân Sơn
(Nguồn: Trịnh Công Sơn – Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003)

Vân Ảo
“Đường phượng bay mù không lối vào”

Ra về dấu chỉ buồn se
vân tay trầm hoặc lệ nhòe tóc tơ
từ bi lòng chợt bao giờ
đóa mai côi hát dại khờ tin yêu
luợng đời sương chín bao nhiêu
mà phiên nắng sớm chợ chiều thiên thu
chừ vân trên áo cũng mù
mầu hoa diệu vợi trầm tư suối nguồn
ơn đời hồi một tiếng chuông
cúi xin máu ngược về thương tích đầy
Ra về lạnh lắm heo may
vàng in dấu hóa chôn ngày biệt cư
chừ trăng vẫn đọa tâm từ
nhắc chi tình nguyệt giữa u uất nằm
Ra về hái nguyện trăm năm
hoa vân nhìn một nét rằm nguyên sơ
nốt siêu thăng
ở lặng tờ
ở lung linh
ảo
hồn thơ – dại – cùng
Ra về ngõ phượng thất tung
mùa cây lá
chợt
vang lừng núi sông

Hoàng Xuân Sơn
(Nguồn: Trịnh Công Sơn – Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003)

Một cõi đi về,
Em còn nhớ hay em đã quên

Tưởng niệm Trịnh Công Sơn

Bên đời hiu quạnh Ướt mi
Một lần thoáng có Em đi trong chiều
Cuối cùng cho một tình yêu
Diễm xưa Yêu dấu tan theo Mưa hồng
Ru em từng ngón xuân nồng
Phôi pha Lời của giòng sông Tình sầu
Ru tình Cỏ xót xa đưa
Nguyệt ca Xin trả nợ người Quỳnh hương
Em đi bỏ lại con đường
Mưa mùa hạ Tuổi đá buồn Tình xa
Vết lăn trầm Từng ngày qua
Hoa vàng mấy độ Ru ta ngậm ngùi
Cát bụi Cũng sẽ chìm trôi
Quỳnh hương Xa dấu mặt trời Vườn xưa
Biển nhớ Gọi tên bốn mùa
Tình yêu tìm thấy Ðóa hoa vô thường
Hạ trắng Có những con đường
Một ngày như mọi ngày Thương một người
Tạ ơn Còn ai với ai
Ngẫu nhiên Như tiếng thở dài Ru em

Phạm Vũ Thịnh

Sydney 05/04/2001
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Tiễn anh

1
Thôi rồi hết chén rượu khuya
Ru con bống nhỏ bên lề bóng đêm
Giọng ca cao vút êm đềm
Người đi cõi nhớ, cõi quên dập dồn
Có hôm nào buồn nhau hơn
Ôm cây đàn búng giấc hờn văng xa
Bóng khuya chao đảo ngật ngà
Bống ơi, bống ngủ mặn mà, bống ơi…

2
Ôm thao thức anh búng vào dây khẽ
Nghe ngân nga từng giọt đắng dịu mềm
Nhớ về một dáng người xưa
Bên con bống nhỏ nuôi vừa mới khôn
Ðêm từng đêm luống ngại ngùng
Tìm quên bên chén rượu nồng chất men
Ướt mi em, góc môi mềm
Từ nay một cõi thần tiên một mình.

Nhớ Trịnh Công Sơn
Thanh Sơn
(Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine)

Kính Viếng Anh Sơn

Bao năm giữa chốn vô thường
Người đi bỏ lại con đường vô vi
Một đời hát khúc tình si
Một ngày gió bụi cuốn đi phong trần
Cát bụi kia, cũng một lần
Phôi pha để trả nợ nần thế gian
Cuộc đời rồi cũng sang ngang
Một đời rồi cũng lỡ làng một phen.

(Tác gỉa là một sinh viên Đại học Khoa Học,
đặt trên mộ Trịnh Công Sơn trong ngày đưa tang]

Rừng Xưa Đã Khép

Ướt mi từ tuổi đá buồn
Thương một người để tơ vương kiếp người
(Chiều) một mình qua phố
Chiều trôi!
Trùng trùng biển nhớ – khói trời mênh mông
Còn tuổi nào cho em,
Những mưa hồng
Ru em từng ngón xuân nồng – phôi pha
Dòng sông réo những tình xa
Cuối trời hạ trắng em là diễm xưa
Tháng năm tình xót xa vừa
Vết lăn trầm đó (nhìn) những mùa thu đi

Người ngồi nghe những tàn phai
Người đi như cánh vạc bay nhớ về
Dấu (chân) địa đàng cuối cơn mê
Có ai vĩnh phúc bốn bề hư không
Sống (trong đời sống) cần có một tấm lòng
Sống trong đời sống (cần) dòng sông của người
Tiễn nhau bằng một nụ cười
Tiễn nhau với những ngậm ngùi trần gian
Thôi, anh về với cội nguồn

Ngô Khoai
Long Xuyên
(Nguồn: Trịnh Công Sơn – Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003)

Vĩnh Biệt Một Tài Năng

Trăm năm nhuộm bạc mái đầu
Nắng soi cánh bướm ngả màu khăn tang
Đớn đau giọt lệ hai hàng
Tiễn Người về chốn địa đàng xa xôi
Tài hoa nở rộ đất trời
Người đi để lại vạn lời tiếc thương
Thênh thang về chốn thiên đường
Nhân gian réo gọi vấn vương tơ lòng
Tình Người muôn nỗi nhớ mong
Tình Người như ánh lửa hồng đêm đông
Về đâu cát bụi hư không?
Cuối trời hư ảo, mênh mông đất trời …
Lời thơ ý nhạc chơi vơi
Đưa người lữ khách về nơi cõi trần
Lời tiên với ngọn bút thần,
Ngàn năm để lại mấy vần yêu thương!
Rồi Người về chốn vô thường
Rồi Người bỗng thấy phố phường thênh thang
Rồi Người thương tiếc nhân gian,
Trách sao con tạo thời gian vô tình!
Trăm năm gửi trọn ân tình
“Trời cao đất rộng, một mình tôi đi!”

Lê Thị Đoan Trang
(Nguồn: Trịnh Công Sơn – Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003)

Bùi Giáng tặng Trịnh Công Sơn

Gió mưa đưa tiễn mây ngàn
Giọt chuông tang lễ khúc bàng hoàng ca
Em về vô tận em xa
Âm thanh tuyết lệ thiết tha gọi hồn
Tầm sưu sử lịch Sương Môn
Tao phùng tri ngộ sinh tồn bể dâu
Ướt mi tinh thể mộng dần
Đa mang nhật nguyệt tinh cầu đã rơi
Em Hoàng Tử bé rong chơi
Biết đâu nguồn cội là nơi em về
Em người em là em mê
Em về vô tận Em chê sinh tồn

Lê Công Nghiệp
(Nguồn: Trịnh Công Sơn – Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *