Nói không!


Xuân Giang
Tuổi Trẻ cuối tuần


Cuộc vận động nói không với tiêu cực của ngành giáo dục đã thành công mỹ mãn. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi đơn vị đều công bố chỉ số nói không rất ngọt ngào, không hề ngọng nghịu.
Thời buổi tiền WTO, trâu chậm uống… nước máy là cái chắc! Rất nhanh chóng, các ban ngành, đoàn thể, tổ chức… làm dịch vụ đều đua nhau công bố chỉ số nói không tròn trịa của mình. Nó như một lời cam kết về chất lượng để thay thế cho cái ISO đã lỗi thời.

Ban bài trừ tham nhũng bối rối thật sự, không khéo sẽ giải thể mất. Ai cũng nói không còn gì để bài trừ. Nhưng với lực lượng quá mỏng làm sao kiểm định? Phải huy động sức dân thôi!

Là công dân của một thành phố năng động, tôi cũng rất háo hức với chương trình “Có bằng chứng nói có! Bạn sẽ có tất cả!”. Tưởng gì! Bằng chứng ư? Chuyện nhỏ! Kinh nghiệm chống tiêu cực cho thấy không gì hữu hiệu bằng…

Thầy bói bảo vợ tôi có số vượng phu quả thật không sai. Trong lúc đang săm soi cái máy ghi âm, chưa biết bắt đầu săn giải thưởng từ đâu, nàng đã xuất hiện:
– Sáng nay anh đi nộp hồ sơ cho bé Bo được không?
Nàng rất dân chủ nên luôn thể hiện mệnh lệnh bằng kiểu trưng cầu. Tôi lặng lẽ cầm tập hồ sơ, dắt xe…
– Đi đâu vậy? Cầm lấy! Trường điểm đấy!
Cái phong bì trĩu nặng trên tay đã lóe sáng, tôi biết phải làm gì…
Vừa dựng xe sát cổng, tay bảo vệ đã áp sát:
– Đi đâu? Kiếm ai? Làm gì?…
Con mồi xuất hiện, tuy bé nhưng không sao, cứ coi như làm nháp cho thành thạo. Tôi thọc tay vào túi bấm một phát, móc gói ba số giả lả:
– Làm điếu chơi!
Cái đầu lọc vàng chóe chưa kịp ló ra, hắn khoát tay đẩy ra:
– Đừng làm thế!
Tôi hì hì dúi tới:
– Có điếu thuốc thôi mà…
– Không!
Còn hơn cả thần chú, cả gói thuốc bỗng mất tích sau tiếng nói… không!
Chẳng biết khi xây dựng người ta có xem địa lý hay phong thủy gì không mà phòng hiệu trưởng của bất cứ trường nào cũng ở một vị trí dễ tìm và kín đáo nhất. Cánh cửa đã tự động khép chặt sau khi tôi bước vào. Cô hiệu trưởng khẽ ngước lên như dò hỏi. Tệp hồ sơ nhanh chóng được đặt xuống bàn.
– Không được! Ở đây đã đủ chỉ tiêu.
Đúng như kịch bản chuẩn bị, tôi nha nhá cái phong bì, gãi đầu:
– Cô ráng giúp giùm cháu…
– Không được! Có cho… bạc triệu cũng không.
Rõ ràng câu nói đầy… tiền ý! Tôi đặt ngay phong bì lên bàn đẩy tới. Quả đúng như dự tính, ngay lập tức nó bị rút ruột soèn soẹt! Sờ tay vào túi, biết chắc máy vẫn “on” nhưng như thế này đâu phải là bằng chứng. Tôi ấp úng nói to:
– Đủ… phải không…
Cái máy ghi âm chẳng thể thu được gương mặt thỏa mãn gật gù. Quá nóng ruột, tôi lên giọng như một MC thực thụ:
– Cô đã nhận… Vậy có đồng ý không?
– Không! Đây là môi trường giáo dục, không thể được!
Đương nhiên, nó cũng chẳng thể nào ghi lại được hình ảnh ký nháy sau đơn và sự biến mất của phong bì… Tôi thất thểu dắt xe ra ngoài trong khi tay bảo vệ phì phà điếu ba số chùi yên.

“Đúng là công cốc! Đâu ai nói… có bao giờ!”. Mãi suy nghĩ, chiếc xe tôi trờ qua đèn đỏ. Chắc có lẽ ánh sáng và âm thanh có tốc độ bằng nhau, nên tai vừa nghe “toét” trước mắt tôi đã có cây gậy trắng đen vây vẩy. “Con mồi cuối cùng đây, phải cẩn thận”.
Tôi nhủ thầm, thò tay vào túi bấm một phát và như mọi người móc giấy tờ xe có kẹp… khúm núm gãi đầu:
– Anh thông cảm…

Trong lúc đối tượng đang mân mê, tôi căng mắt như một tay câu chuyên nghiệp hồi hộp theo dõi từng động tác. Bỗng tờ polymer xanh lè được rút ra kèm theo tiếng quát:
– Cái gì đây?
Tôi hề hề:
– Có gì đâu, uống cà phê chơi…
– Đây có thể xem là hành vi hối lộ, nếu không cất vào tôi sẽ lập biên bản.
– Gì mà dữ vậy, tình cảm thôi mà. Cầm lấy…
Con mồi bỗng gào lên thảm thiết:
– Không thể được!…
Tôi giật bắn người thò tay chụp lại nhưng không kịp… Tang vật như đã tan biến vào cõi hư vô…
– Lần này cảnh cáo đấy! Đừng làm thế nữa!

Mặc tôi ngơ ngác với xấp giấy tờ thiếu… polymer. Con mồi lại quay qua vây vẩy và tiếp tục… nói không!
Theo Tuổi Trẻ cuối tuần

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *