Mùi quá khứ..

Hôm nay nó ngồi đốt đi những gì xưa cũ. Lặng nghe mùi của giấy, của mực, của xa lạ, yêu thương… Mùi của thời gian, của một thời quá khứ!

ừ thì là quá khứ! Ai mà không có một cái để mà nhớ, để mong, để cười, để khóc, để mạnh mẽ bước đi,.. hay chẳng để làm gì cả. Tất cả đã qua đi, chỉ còn là quá khứ..

người đời hay bảo rằng: ta sống phải cho hiện tại và tương lai, ai mà sống vì quá khứ bao giờ. Nhưng nến không có chúng thì làm sao có hiện tại và tương lai. Cả con người anh, tất cả những gì anh có: hình hài, tính cách, cảm quan,… đề được xây nên từ quá khứ. Sau những lần vụn dại, sau những lần vấp ngã; ta lại bước đi mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn.

Quá khứ! ở đó có những lời chúc mừng, những nhí nhố của những thằng “con nít”. Mới vừa bước vào ngưỡng cửa đại học, chập chững học bước vào đời. đã bớt ngố hơn, nhưng vẫn còn mộc mạc, ngây ngô lắm. Ở đó có những trích đoạn hay đọc được ở đâu đó, có cả những thuật toán lạ, có những kỳ cục rằng: “sáng nay tao ngủ nướng, toilete xong là ngồi viết thư cho mầy… nhưng đói bụng quá nên không nghĩ được gì để viết..”; “già làng ơi, chữ viết của mi ngày càng xấu tệ, phải liệu mà học hỏi anh đây này…”

Một lá thư dù dài, dù ngắn cũng mất không ít thời gian. Đầu tiên phải nghĩ mình viết cho ai, viết cái gì, viết như thế nào,… nhiều thứ phải đắn đo lắm. vì lời nói thì gió bay, còn chữ viết thì bao năm vẫn rành rành ra đấy. lại còn nhiều trò linh tinh lắm: giấy viết này, bao thư này, tem này,… và còn gấp thư ra sao nữa chứ, có những lần nhận thư mà phải xé 1 tí để mở ra ấy chứ.

Cũng đã lâu, lâu, lâu lắm rồi nó không nhận được một lá thư viết tay; cũng như là nó chẳng viết cho ai một lá thư nào. Cần gì thì cứ email là xong tuốt, thậm chí ngồi cách nhau có vài mét cũng email hoặc chat cho tiện. Xã hội văn minh phát triển là thế ru?

Quá khứ, dù thế nào cũng là quá khứ. Ta không thể nào thay đổi được nó. Cũng không thể nào hủy bỏ được nó. Nó đốt đi những gì xưa cũ, nhưng không thể nào đốt bỏ quá khứ. “nếu anh bắn một viên đạn vào quá khứ, thì nó sẽ bắn lại anh bằng một quả đại bác”.

Quá khứ có đủ mùi vị: mặn, ngọt, đắng, chua cay,… có những điều đáng nhớ và những điều muốn quên,… nhưng “khi bạn muốn quên một điều gì đó thì tức là bạn đang nhớ về nó”.

Nó không thể sống vì quá khứ.

Nó phải sống cho hiện tại và tương lai.

ừ thì hẳn nhiên là vậy!

dù sao thì nó vẫn sẽ khó mà quên cái cảm giác này. Mùi nồng của khói, của giấy, của mực, của những buồn vui,… đan xen, hòa huyện, mà lại không lẫn lộn. một mùi rất riêng, không thể tả bằng lời.

Mùi của quá khứ!

3 thoughts on “Mùi quá khứ..

  1. DocHanh says:

    Va` no’ chot nha^.n ra mu`i cu?a qua’ khu cu~ng ko de^’n no^~i te^. Hehehe . Chuc vui , khoe va co gang len em trai .

  2. Anonymous says:

    heizz… qua khu… dung la hok co song vi wa khu nhung ma no van cu leo deo theo minh hoai ah… lam sao bi gio 🙂

  3. kenz.05 says:

    Quá khứ là một phần không thể thiếu của hiện tại, nhÆ°ng dù sao quá khứ cÅ©ng là quá khứ. Cuộc sống hiện tại vốn dÄ© có rất nhiều niềm vui, rất nhiều việc cần phải làm mà. nên tống khứ bớt mấy quá khứ buồn đi cho nhẹ lòng. lâu lâu buồn buồn moi móc lên để thÆ¡ thẩm thì được 😀 chúc bình an đến với mọi người!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *